Xin Chào
Mình tên là Vy!
Mình chỉ là một người bình thường, cũng là một người con, người vợ và người mẹ. Mình cũng từng là chủ doanh nghiệp, bồi bàn, công nhân và nhân viên và quản lý. Sau 15 năm làm việc và hơn 30 năm đi tìm ý nghĩa của cuộc sống. Mình chọn trở thành một người đồng hành cùng ai muốn thay đổi bản thân nhưng chưa biết bắt đầu từ đâu.
Mình quyết tâm dùng tất cả kinh nghiệm, khả năng và tri thức để trở thành người đồng hành với những ai đang khát khao được cống hiến tài năng cho điều gì đó to lớn hơn chính họ.
Công việc chính của mình là giúp đỡ những người đang cảm thấy mệt mỏi đến kiệt sức trong guồng quay của cuộc sống bận rộn tìm được BÌNH AN. Để rồi, chúng ra sẽ nhìn thấy ý nghĩa của cuộc đời mình. Chúng ta sinh ra chắc chắn vì một sứ mệnh nào đó, chứ không chỉ để sống tàm tạm cho qua ngày.
TIỀN & CÔNG VIỆC đã từng là tất cả trong cuộc sống của mình, cho đến một ngày mình thấu hiểu sâu sắc 3 điều mà ai cũng biết nhưng không ngộ:
- Tiền không mua được Bình An
- Tiền không mua được Tình Yêu
- Tiền không mua được Thời Gian
Và mình chọn đập đi những niềm tin giới hạn bản thân để sống dũng cảm, tỉnh thức và chuyển mình thành những hạt giống thật đẹp cho thế giới.
Liệu bạn có muốn cùng mình làm điều đó?
THỜI THƠ ẤU
Tôi hay thích gắn cái tựa đề “Tuổi thơ dữ dội” cho thời thơ ấu của mình bởi vì tôi tự đánh giá là quãng thời gian ấy không có chút êm đềm nào cả, theo cả mặt tốt lẫn mặt chưa tốt, đặc biệt với một đứa trẻ phải rời xa vòng tay của ba mẹ từ năm 4 tuổi.
LẬP GIA ĐÌNH, KINH DOANH VÀ CÁI GIÁ CỦA SỰ THÀNH CÔNG
Tôi lập gia đình ở cái tuổi cũng khá trẻ, 23 tuổi! Mười năm tiếp theo, tôi trải qua đủ mọi cung bậc cảm xúc, trồi sụt theo ghềnh thác của cuộc đời, từ cuộc sống cá nhân đến công việc kinh doanh. Từ một cô sinh viên tung tăng bay lượn, tôi trở thành một người vợ, người con dâu, người mẹ trẻ và một giám đốc với vẻ ngoài cứng rắn. Tôi xoay tròn trong các vai diễn và vật vã trong việc tháo lắp các mặt nạ của thế gian. Hậu quả là mối quan hệ giữa chồng tôi và tôi bắt đầu có vết rạn
Chúng tôi thường xuyên tranh luận về công việc sau khi về nhà. Chúng tôi đã để cho sự căng thẳng trong công việc và cảm xúc lấn át lý trí. Chúng tôi đã quên mất chức năng của từng vai diễn. Chúng tôi quên mất việc phải sống thật với nhau thay vì đeo đủ các loại mặt nạ để đối phó và giành chiến thắng. Cứ thế, chúng tôi trượt dài theo những bài thi của cuộc đời.
Năm 2008, công ty tôi gần chạm đáy phá sản khi chạm trán cuộc khủng hoảng kinh tế lúc bấy giờ. Tôi dùng trái tim để lèo lái con thuyền; dù nợ nần chồng chất, tôi quyết không nợ lương một ai. Vợ chồng tôi vét hết tiền xài Tết để trả lương cho anh em. Tết đến, chúng tôi mang tiếng chủ doanh nghiệp nhưng túi thì trống rỗng.
Khi kinh tế hồi phục, khi công ty trên đà phát triển, cũng là lúc cuộc hôn nhân của chúng tôi chạm đáy. Tham vọng làm giàu, ước mơ trở thành đại gia với nhà cửa giăng giăng hay cái nhu cầu được xã hội công nhận đã đẩy hai vợ chồng tôi ra xa nhau. Hai tiếng nói đã không cùng tần số. Hai khung giờ sinh hoạt càng lúc càng trái ngược. Chúng tôi làm nhau tổn thương nhưng trong mắt chỉ thấy mỗi bản thân mình. Lá đơn cho một cái kết buồn bắt đầu lấp ló.
Tiền tài, của cải không thiếu. Tôi chỉ thiếu hạnh phúc và bình an. Những trận cãi vã. Những cơn thịnh nộ. Những đêm mất ngủ. Những lần lòng đau đến mức không đứng dậy nổi, chỉ có thể nằm co ro trên sàn gạch lạnh buốt. Bia rượu, tiệc tùng!
Tôi nhận ra hình như mình không còn đang SỐNG nữa mà chỉ là tồn tại. Thế là, chúng tôi buông tay cuộc sống vật chất xa hoa để đi tìm một cuộc sống đúng nghĩa. Tôi rời xa tất cả những gì tôi đã gầy dựng trong mười năm qua để cùng gia đình đến một vùng đất mới. Tôi tưởng rằng khi thay đổi không gian thì cuộc sống cũng sẽ được đổi thay. Nhưng có lẽ tôi đã lầm!
THA PHƯƠNG CẦU THỰC VÀ BÀI HỌC VỀ SỰ CÚI MÌNH
Năm 2017, cả nhà vợ chồng con cái dắt díu nhau đi đến New Zealand. Chúng tôi thật sự quyết “xóa cờ đánh lại”! Đây là cụm từ của người chị mà tôi quen trên đất khách. Tôi xin mượn để miêu tả hoàn cảnh của tôi lúc đó, bởi vì nó bộc bạch chính xác cái cảm giác của một người sau khi dồn hết thanh xuân và công sức cho một điều gì đó, để rồi phải xóa hết tất cả đi lại từ đầu.
Từ vị trí của một giám đốc tiêu tiền không phải nghĩ, quản lý trên dưới 20 nhân viên, một chữ ký đặt xuống giấy có giá trị đôi khi lên đến hàng tỷ, tôi trở thành một cô phục vụ nhà hàng, phụ quán cafe cho đến một người công nhân làm 70 tiếng/tuần. Đôi bàn tay nuột nà ngày nào giờ trở nên khô nháp, tróc da sần sùi vì cầm dao cắt nhựa liên tục 12 giờ mỗi ngày. Thân thể rã rời, tay chân đau đớn, nhưng cũng không bì được với những lần bị bản ngã đánh quỵ. Dù tôi biết đây chỉ là một giai đoạn chuyển tiếp, nỗi đau này chỉ tạm thời, nhưng cũng không tránh khỏi những lần vừa lái xe về nhà mà nước mắt như mưa.
Khóc vì mệt quá. Khóc vì tủi thân. Khóc vì nản lòng. Khóc trong xe để khi về nhà người thân không thể thấy.
Sau hai năm, tôi cũng có công việc ổn định. Nhà cửa gia đình cũng tạm ổn nhưng những cơn bão ngầm bên dưới chưa bao giờ tan. Mãi theo đuổi những mục tiêu để định cư và mưu sinh, một lần nữa, gia đình bốn người chúng tôi như ngồi trên một chiếc tàu chòng chành theo cơn sóng, chẳng biết khi nào sẽ lật.
Bão tố lại nổi lên một lần nữa!
THIỀN ĐỊNH ĐÃ GIÚP TÔI TÁI SINH
Đầu năm 2020, bệnh dịch Covid ập đến khiến cho tên tôi lấp ló trong danh sách nhân viên cần cắt giảm. Lại bơi, lại rướn, lại làm việc như điên để giữ thật chặt cái ghế đang ngồi. Tôi bất chấp là việc gì, cứ nhận hết để làm. Tôi lại vô tình bước vào vết xe đổ năm xưa mà không hề hay biết. Thời gian tôi có mặt ở công ty nhiều hơn ở nhà. Con cái tôi chỉ quanh quẩn bên bà ngoại. Chữ “mẹ” hình như không còn là một từ quen thuộc với hai con. Cuộc hôn nhân đáng lẽ được hàn gắn thì lại bị gánh nặng cơm áo gạo tiền và nỗi lo hết hạn visa xé nát thêm lần nữa. Nghiêm trọng hơn. Tổn thất nặng hơn. Khi tình yêu đã hết, trái tim chai sạn chỉ nhìn thấy lỗi lầm của nhau. Nếu nhìn từ bên ngoài, có lẽ khó có ai nhận ra chúng tôi chưa bao giờ là cặp vợ chồng hạnh phúc. Chúng ta chỉ là cố phối hợp ăn ý để nuôi con.
Như một hệ quả tất yếu, cả gia đình tôi bị nuốt chửng bởi bóng đen mang tên Trầm Cảm. Những hành vi bạo lực, những cơn thịnh nộ không lý do, những giọt nước mắt cứ rơi không cần cớ. Bốn con người đeo bốn cái mặt nạ, chẳng ai biết bên trong chằng chịt những vết thương.
Một lần nữa, tôi tự hỏi: Liệu đây có phải là SỐNG? Chắc chắn là không rồi đó.
Tôi tập Thiền. Tôi tập sống chậm, hít thở và quan sát cảm xúc. Tôi bắt đầu quay vào bên trong để tìm kiếm những vết thương để chữa lành. Tôi bắt đầu học cách yêu thương bản thân. Tôi học được cách im lặng, lắng nghe và nhìn thấu nỗi đau của người khác.
Hai năm! Đó là thời gian tôi chiến đấu với con quỷ bên trong mang tên bản ngã. Tôi đã giành giật con tôi từ những con chó đen trầm cảm. Tôi tự băng bó vết thương, chữa lành trái tim thù hận của mình để gieo những hạt giống yêu thương. Và tôi giành lại được tình yêu từ bàn tay nhơ nhuốp của cái tôi ích kỷ. Thật may, chồng tôi chưa bao giờ buông tay tôi.
Ngày trước, tôi tưởng cứ chuyển nhà thì sẽ sửa chữa được những đổ vỡ. Ai dè, những yếu tố bên ngoài không phải là tác nhân gây đâu khổ. Chỉ có thể quay vào bên trong, chữa lành từ bên trong mới có thể thay đổi được cuộc đời mình.
Tôi đó! Một phiên bản mới của 2022 với một trái tim tràn ngập yêu thương. Một phiên bản mạnh mẽ, giàu lòng trắc ẩn, tuy đầy sẹo những đã được chữa lành.
TÔI CHỌN SỐNG DŨNG CẢM VÀ TÔI CHỌN SỐNG BÌNH YÊN (HIỆN TẠI)
Một đứa trẻ dành tám năm cuộc đời để nuốt ngược nỗi nhớ vào trong
Một cô gái được chọn để làm chủ doanh nghiệm ở những năm tuổi trẻ. Thua lỗ. Khủng hoảng kinh tế. Đòi nợ thuê. Hăm dọa. Phản bội. Chơi xấu. Tôi đã trả qua các cung bậc của một người làm chủ như thế. BỐN lần khởi nghiệp, ba lần thất bại để có được một lần thành công với một công ty có trên 20 nhân viên và doanh thu 9 con số không tại Việt Nam. Một doanh nghiệp thành công đánh đổi bằng một gia đình, không đáng!
Một người vợ trẻ mơ về một tình yêu đích thực, lãng mạn như phim Hàn Quốc để rồi bị đời quất cho nhiều nhát thật đau trước khi nhận ra thế nào là Tình yêu.
Một người mẹ nông nỗi, cứng nhắc, phạm hết sai lầm này đến sai lầm khác trong việc dạy con. Khi nhận ra con mình đang dần rời xa cuộc sống bình thường; cũng là lúc biết mình cần dừng lại mà tu chỉnh thân tâm.
Câu chuyện đời tôi chắc chắn cũng không khác câu chuyện của các bạn là mấy. Tôi tin rằng mỗi người đều có những câu chuyện của riêng mình. Nếu tôi có thể vượt qua chọn sống cho chính mình thay vì kỳ vọng của người khác, thì chắc chắn các bạn cũng sẽ làm được.
Trước ngày tôi đi sang New Zealand làm lại cuộc đời, tương lai trước mắt thật mù mịt với các con số KHÔNG: Không tài sản – Không nghề nghiệp – Không có chỗ đứng trong xã hội – Không biết có được định cư hay phải quay về. Vậy mà có một ông bạn người Mỹ đã nói với hai vợ chồng tôi: “Tụi bây sẽ trở thành những người giàu bên đó, tụi bây sẽ có lương sáu số như mong ước, tao biết”. Tôi còn không biết, vậy mà người ta biết mới mới lạ chớ. Nhưng hóa ra ông ấy không sai.
Sự thật là tôi đã cố chiến thắng số phận để chứng minh điều ông ấy nói.
Chỉ vậy thôi đó, nhiều khi chúng ta chỉ cần một người đi bên đời để cho mình một niềm tin.
Thân.
Mười lăm năm trước, tôi đã từng yêu cuồng, sống vội, hời hợt và bị cuộc đời quăng quật!
Mười lăm năm sau, tâm hồn tôi chằng chịt sẹo nhưng được chữa lành.
Bây giờ và sau này, tôi chọn cách sống bình an
Tôi CHỌN sống vững chãi không dựa dẫm.
“Để trở thành một cây đại thụ, ai chẳng phải bắt đầu từ một cây con”